CHÚNG TÔI, NHỮNG NGƯỜI VÔ THẦN. Alcoholics Anonymous

Trong những chương trước, bạn đã biết một vài điều về bệnh nghiện rượu. Chúng tôi hy vọng đã làm sáng tỏ việc phân biệt giữa người nghiện rượu và người không nghiện rượu. Nếu khi bạn thành thật muốn bỏ rượu, bạn nhận thấy không thể bỏ được hoàn toàn, hoặc nếu khi uống rượu bạn ít kiểm soát được số lượng rượu bạn uống, có lẽ bạn là người nghiện rượu. Nếu đã ở trong trường hợp này, bạn có thể đau khổ vì một bệnh mà chỉ có trải nghiệm tâm linh mới vượt qua được.

Đối với ai cảm thấy rằng mình là người vô thần, một trải nghiệm tâm linh như vậy là không thể có được, vẫn cứ tiếp tục uống rượu như cũ. Như thế là thảm họa, nhất là nếu người ấy là một kẻ nghiện rượu thuộc vào loại tuyệt vọng. Hoặc là rơi vào cái chết do nghiện rượu, hoặc sống trên căn bản tâm linh, không phải bao giờ cũng dễ dàng chọn lựa.

Nhưng không phải quá khó khăn như vậy. Khoảng một nửa số hội viên ban đầu của chúng tôi chính xác là thuộc loại này. Lúc đầu một số chúng tôi cố gắng tránh né vấn đề, hy vọng rồi hy vọng rằng chúng tôi không phải là người nghiện rượu thật sự. Nhưng sau một thời gian, chúng tôi phải đối diện với việc chúng tôi phải tìm ra một căn bản tâm linh của cuộc sống – hoặc rơi vào cái chết. Có lẽ bạn sẽ như vậy. Nhưng hãy vui lên, khoảng một nửa chúng tôi nghĩ rằng mình là người vô thần. Kinh nghiệm của chúng tôi cho thấy rằng bạn không cần phải bối rối.

Nếu một quy tắc đạo đức hoặc một triết lý tốt hơn của cuộc sống đã đủ để vượt qua bệnh nghiện rượu, nhiều người trong chúng tôi đã bình phục từ lâu. Nhưng chúng tôi đã thấy rằng những quy tắc và triết lý như thế đã không cứu được chúng tôi, dù chúng tôi cố gắng đến mức nào. Chúng tôi có thể muốn có đạo đức, chúng tôi có thể muốn được an ủi bằng triết lý, trên thực tế, chúng tôi muốn có những điều này với tất cả sức lực của chúng tôi, nhưng cái sức mạnh cần thiết không có ở đó. Những nguồn lực con người được chỉ huy bằng ý chí không đủ; chúng đã thất bại hoàn toàn.

Thiếu sức mạnh, đó là điều tiến thối lưỡng nan của chúng tôi. Chúng tôi phải tìm ra một sức mạnh, nhờ đó mà chúng tôi có thể sống còn, và phải là một Sức mạnh lớn hơn chúng tôi. Rõ ràng là như vậy. Nhưng ở đâu và bằng cách nào chúng tôi tìm ra Sức mạnh này?

Vâng, đó chính là điều quyển sách này đề cập đến. Mục tiêu chính của quyển sách này là giúp bạn tìm ra một Sức mạnh lớn hơn chính bạn, giải quyết vấn đề nghiện rượu của bạn. Điều đó có nghĩa là chúng tôi viết ra một quyển sách mà chúng tôi tin rằng nó vừa tâm linh vừa đạo đức. Và dĩ nhiên có nghĩa là chúng tôi sắp nói về Chúa. Ở đây, khó khăn dấy lên với những người vô thần. Nhiều lần chúng tôi nói với một người mới và quan sát niềm hy vọng dâng lên khi chúng tôi thảo luận vấn đề nghiện rượu của anh ta và giải thích về hội của chúng tôi. Nhưng mặt anh ta sa sầm xuống khi chúng tôi nói về các vấn đề tâm linh, nhất là khi chúng tôi đề cập đến Chúa, vì chúng tôi mở lại một đề tài mà hội viên mới của chúng tôi nghĩ rằng anh ta đã khéo léo tránh né hoặc hoàn toàn không biết.

Chúng tôi biết anh ta cảm thấy thế nào. Chúng tôi chia sẻ sự nghi ngờ thành thật và những thành kiến của anh ta. Một vài người trong chúng tôi là những người quyết liệt chống tôn giáo. Đối với người khác, chữ “Chúa” mang đến một ý tưởng đặc biệt về Người mà có kẻ cố in sâu vào họ trong thời thơ ấu. Có lẽ chúng tôi từ chối cái quan niệm đặc biệt này bởi vì nó có vẻ không thỏa đáng. Với sự từ chối này chúng tôi tưởng rằng chúng tôi đã từ bỏ hoàn toàn cái ý tưởng Chúa. Chúng tôi bị quấy rầy với cái suy nghĩ là tin tưởng và lệ thuộc vào một Sức mạnh ngoài chúng tôi là một cái gì đó yếu đuối, thậm chí hèn nhát. Chúng tôi nhìn thế giới này của những cá nhân chiến đấu, những hệ thống lý thuyết chiến đấu, và những tai họa không giải thích được với sự nghi ngờ sâu xa. Chúng tôi nghi ngờ nhiều cá nhân vốn tuyên bố theo Chúa. Làm thế nào mà một Đấng Siêu nhiên lại có liên quan với việc này? Và ai có thể hiểu được Đấng Siêu nhiên? Dù vậy, trong những lúc khác, chúng tôi thấy mình suy nghĩ khi vui thú trong một đêm đầy sao, “Ai khi đó đã làm ra tất cả những thứ này?” Rồi một cảm giác kính sợ và kinh ngạc chạy nhanh qua và sớm biến đi.

Vâng, chúng tôi với tính cách vô thần đã có những ý tưởng và trải nghiệm này. Hãy để chúng tôi nhanh chóng làm bạn yên tâm. Chúng tôi đã thấy rằng khi chúng tôi bỏ qua một bên những thành kiến và bày tỏ thậm chí chỉ một ý muốn tin tưởng vào một Sức mạnh lớn hơn chúng tôi, chúng tôi bắt đầu đạt được kết quả, dù không ai trong chúng tôi có thể định nghĩa được hoặc hiểu biết đầy đủ được Sức mạnh đó, vốn là Chúa.

Chúng tôi yên tâm hơn khi khám phá ra rằng chúng tôi không cần phải xem xét quan niệm của kẻ khác về Chúa. Quan niệm của chính chúng tôi, dù không thỏa đáng đến mức nào, cũng đủ để tiếp cận và ảnh hưởng đến sự tiếp xúc với Người. Khi chúng tôi chấp nhận sự hiện hữu có thể có của một Đấng Sáng tạo, một Tâm linh Vũ trụ bên dưới của vạn vật, chúng tôi bắt đầu có được một cảm giác mới về sức mạnh và hướng đi, miễn là chúng tôi bước những bước đi đơn giản khác. Chúng tôi thấy rằng Chúa không tạo ra những từ ngữ khó khăn với những người tìm kiếm Người. Đối với chúng tôi, Vương quốc Tâm linh rộng rãi, nhiều chỗ, bao gồm tất cả; không bao giờ loại trừ và ngăn cấm những ai tha thiết tìm kiếm. Chúng tôi tin rằng nó mở cửa cho tất cả mọi người.

Vì vậy, khi chúng tôi nói với bạn về Chúa, chúng tôi muốn nói về quan niệm riêng của bạn về Chúa. Điều này cũng áp dụng cho những từ ngữ tâm linh khác bạn tìm thấy trong sách này. Đừng để cho bất cứ thành kiến nào mà bạn có thể có đối với những từ ngữ tâm linh làm cản trở trong việc bạn tự hỏi thành thật rằng những từ ngữ tâm linh này có ý nghĩa gì đối với bạn. Ở giai đoạn bắt đầu, đó là tất cả những gì chúng tôi cần để bắt đầu phát triển tâm linh, để ảnh hưởng đến sự liên lạc có ý thức đầu tiên của chúng tôi với Chúa như chúng tôi hiểu Người. Sau đó, chúng tôi tự thấy mình chấp nhận nhiều điều vốn dường như ngoài tầm tay. Đó là sự phát triển, nhưng nếu chúng tôi muốn phát triển, chúng tôi phải bắt đầu từ một nơi nào đó. Vì vậy, chúng tôi sử dụng quan niệm của chính chúng tôi, dù nó hạn hẹp đến mức độ nào.

Chúng tôi cần tự hỏi chỉ một câu ngắn: “Tôi hiện có tin rằng, hoặc thậm chí có muốn tin rằng có một Sức mạnh lớn hơn chính tôi hay không?” Khi một người có thể nói anh ta tin hoặc muốn tin, chúng tôi bảo đảm một cách mạnh mẽ với anh ta rằng anh ta đang đi đúng đường. Điều đó đã được chứng minh lập đi lập lại trong chúng tôi, rằng trên nền móng đơn giản này, một cấu trúc tâm linh hữu hiệu một cách tuyệt vời có thể được xây dựng.

Đó là tin vui lớn cho chúng tôi, vì chúng tôi đinh ninh rằng chúng tôi không thể sử dụng những nguyên tắc tâm linh, trừ khi chúng tôi chấp nhận nhiều điều về đức tin vốn dường như khó tin được. Khi có người trình bày với chúng tôi các phương pháp tâm linh, tất cả chúng tôi thường nói: “Tôi muốn tôi có những điều mà ông ấy có. Tôi chắc chắn sẽ thành công nếu tôi có thể chỉ tin tưởng như ông ấy tin tưởng. Nhưng tôi không thể chấp nhận một cách chắc chắn đúng nhiều đề tài của đức tin vốn rất rõ ràng đối với ông ấy.” Vì vậy thật là thoải mái để biết rằng chúng tôi có thể bắt đầu từ một bậc đơn giản hơn.

Ngoài việc dường như không có khả năng chấp nhận nhiều về đức tin, chúng tôi thường tự thấy bất lợi do tính cố chấp, sự nhạy cảm và những thành kiến vô lý. Nhiều người trong chúng tôi quá nhạy cảm đến mức ngay cả những đề cập thông thường đến những việc tâm linh cũng làm chúng tôi nổi lên chống đối. Loại suy nghĩ này phải được loại bỏ. Dù một số chúng tôi phản đối, chúng tôi thấy không quá khó khăn để đẩy qua một bên những cảm giác như thế. Đối diện với sự hủy hoại của rượu, chúng tôi nhanh chóng trở nên cởi mở với các vấn đề tâm linh hơn là đã cố gắng cởi mở với những vấn đề khác. Về lĩnh vực này, rượu là một cám dỗ mạnh mẽ. Cuối cùng nó đẩy chúng tôi vào một tình trạng không thể suy luận được. Đôi khi đó là một quá trình tẻ nhạt, chúng tôi hy vọng không một ai khác sẽ có thành kiến lâu dài như một số người trong chúng tôi.

Người đọc vẫn có thể hỏi vì sao anh ấy phải tin vào một Sức mạnh lớn hơn anh ấy. Chúng tôi nghĩ rằng có những lý do vững chắc. Hãy để chúng tôi quan sát một vài người trong số họ.

Ngày nay, một cá nhân thực dụng là một người dính với những sự kiện và kết quả. Tuy nhiên thế kỷ hai mươi sẵn sàng chấp nhận mọi loại lý thuyết, miễn là đặt trên nền tảng vững chắc của sự kiện. Chúng ta có nhiều lý thuyết, ví dụ về điện. Mọi người tin tưởng không một lời thì thầm nghi ngờ. Vì sao nó được sẵn sàng chấp nhận? Đơn giản bởi vì không thể giải nghĩa những cái chúng ta thấy, cảm nhận, điều khiển và sử dụng mà không có một chấp nhận hợp lý như là điểm khởi đầu.

Ngày nay mọi người tin vào hàng tá những giả định có chứng cớ tốt nhưng không có bằng chứng thị giác hoàn hảo. Và chẳng phải khoa học chứng minh rằng bằng chứng thị giác là bằng chứng yếu kém nhất sao? Người ta thường xuyên khám phá khi loài người nghiên cứu thế giới vật chất rằng những hình dáng bề ngoài không hề là cái thực chất bên trong. Để minh họa:

Một cây dầm thép thô là một khối những điện tử xoay quanh nhau với một tốc độ nhanh không thể tin được. Những vật thể nhỏ bé này được điều hành theo các quy luật chính xác, và các quy luật này đúng khắp thế giới vật chất. Khoa học đã nói với chúng ta như vậy. Chúng ta không có lý do gì để nghi ngờ. Tuy nhiên khi sự chấp nhận hợp lý một cách tuyệt đối được đưa ra rằng ở bên dưới cái thế giới và đời sống vật chất như chúng ta thấy, có một Sức mạnh Toàn năng, Hướng dẫn, Đấng Thông minh Sáng tạo, tức thì nhiều ý kiến sai lạc nổi lên và chúng tôi cật lực thuyết phục chính mình rằng không phải như thế. Chúng tôi đọc những sách nhiều chữ nghĩa và lao vào những cuộc tranh luận sôi nổi, nghĩ rằng vũ trụ này không cần có Chúa để giải thích mọi sự. Nếu những xác định này của chúng tôi đúng, cũng đúng tiếp theo sau là cuộc sống không bắt đầu từ đâu cả, không có ý nghĩa gì và không đi về đâu.

Thay vì coi chính mình như là những người thông minh, là những đầu ngọn giáo của Chúa tiến mãi đến Sáng tạo, chúng tôi những người vô thần đã chọn lựa để tin rằng sự thông minh nhân loại của chúng tôi là chữ cuối cùng, là alpha và omega, là khởi đầu và kết thúc của mọi sự. Có phải chúng tôi quá tự phụ không?

Chúng tôi, vốn đã đi trên đường lối mơ hồ này, xin bạn hãy gạt bỏ thành kiến qua một bên, ngay cả thành kiến chống đối tổ chức tôn giáo. Chúng tôi đã học được rằng bất kể những đức tin khác nhau của con người yếu đuối ra sao, những đức tin này đã mang lại cho hàng triệu người mục đích và hướng đi. Những người có đức tin có ý tưởng hợp lý về tất cả mọi sự kiện của cuộc sống. Dù thế nào, thật ra chúng tôi quen không có quan niệm hợp lý. Chúng tôi quen làm vui chính mình bằng cách mổ xẻ một cách hoài nghi những tín ngưỡng và nghi thức tâm linh khi chúng tôi thấy nhiều người có đầu óc tâm linh thuộc nhiều chủng tộc, màu da, tôn giáo đang biểu lộ một mức độ ổn định, hạnh phúc và hữu ích, vốn là những điều chính chúng tôi đã tìm kiếm.

Thay vì vậy, chúng tôi nhìn vào những khiếm khuyết có tính con người của họ và đôi khi sử dụng những điểm yếu kém của họ làm cơ sở để lên án tất cả bọn họ. Chúng tôi nói về sự không bao dung, trong khi chính chúng tôi không bao dung. Chúng tôi bỏ qua cái thực chất và vẻ đẹp của một khu rừng bởi vì chúng tôi hướng về cái xấu xí của một số cây cối trong khu rừng đó. Chúng tôi không bao giờ lắng nghe một cách công bằng khía cạnh tâm linh của cuộc sống.

Trong phần những mẫu chuyện cá nhân của chúng tôi, bạn sẽ thấy nhiều khác nhau trong cách mỗi người kể chuyện về cách tiếp cận và cảm nhận Sức Mạnh lớn hơn chính họ. Dù chúng tôi đồng ý với một cách tiếp cận hoặc một cảm nhận cụ thể như thế nào, dường như có rất ít khác biệt. Kinh nghiệm đã dạy chúng tôi rằng đó là những vấn đề mà đối với mục đích của chúng tôi, chúng tôi không cần phải lo lắng. Đó là những câu hỏi cho mỗi cá nhân phải tự giải đáp lấy.

Tuy nhiên, những người nam nữ này đã đồng ý một cách kinh ngạc về một đề nghị. Mỗi người trong họ đã tiếp cận được và tin tưởng vào một Sức mạnh lớn hơn họ. Trong mỗi trường hợp, Sức mạnh này đã hoàn thành một phép lạ mà sức người không thể làm nổi. Như một chính khách nổi tiếng Hoa Kỳ đã nói: “Hãy nhìn vào những thành tích.”

Đây thật sự là hàng ngàn người nam nữ ở khắp nơi trên thế giới. Họ tuyên bố thẳng thắn rằng, từ khi họ tin tưởng vào một Sức mạnh lớn hơn chính họ, có thái độ nào đó hướng về Sức mạnh đó, và làm một số điều đơn giản nào đó, đã có một sự thay đổi cách mạng trong cách họ sống và cách họ suy nghĩ. Đối mặt với sụp đổ và thất vọng, đối mặt với sự thất bại hoàn toàn của những nguồn lực con người của họ, họ đã thấy tràn ngập vào trong tâm hồn họ một sức mạnh mới, bình an, hạnh phúc và có phương hướng. Điều này sớm xảy ra sau khi họ toàn tâm hội đủ một vài đòi hỏi đơn giản. Khi bối rối và hoang mang do sự hiện hữu có vẻ vô ích, họ trình bày những lý do bên trong vì sao họ đã làm cho cuộc sống trở nên nặng nề. Bỏ qua một bên vấn đề uống rượu, họ kể vì sao cuộc sống không thỏa mãn đến như vậy. Họ trình bày cách sự thay đổi đến với họ. Khi hàng trăm người có thể nói rằng nhận biết sự Hiện diện của Chúa là sự kiện quan trọng nhất ngày nay của cuộc đời họ, họ đưa ra một lý do mạnh mẽ vì sao mỗi người nên có đức tin.

Thế giới này của chúng ta đạt tiến bộ vật chất trong thế kỷ hai mươi nhiều hơn trong cả ngàn năm về trước. Tất cả mọi người đều hiểu rõ nguyên do. Những nhà nghiên cứu lịch sử cổ đại cho chúng ta biết rằng trí thông minh của con người trong thời cổ đại cũng bằng cái trí thông minh nhất của con người ngày nay. Dù vậy, trong thời cổ đại, sự tiến bộ vật chất chậm chạp đến đau đớn. Cái tinh thần tìm tòi khoa học hiện đại, nghiên cứu và phát minh hầu như không được biết đến. Trong cái thế giới vật chất, trí óc con người bị trói buộc bởi dị đoan, tập tục và đủ loại ý tưởng cứng nhắc. Một số người cùng thời với Columbus nghĩ rằng quả đất mà tròn thì thật là vô lý. Những kẻ khác suýt xử tử Galileo vì những dị giáo về thiên văn của ông ta.

Chúng tôi tự hỏi nhau điều này: Có phải một số người trong chúng tôi đã nhầm lẫn và vô lý về cái thế giới tâm linh giống như những người cổ đại đối với thế giới vật chất? Ngay cả trong thế kỷ này, các báo Mỹ sợ đăng tin về chuyến bay thành công đầu tiên của anh em Wright tại Kitty Hawk. Chẳng phải tất cả nỗ lực cho những chuyến bay trước đây đã thất bại? Chẳng phải cái máy bay của giáo sư Langley đã nhào vào đáy sông Potomac? Chẳng phải những bộ óc toán học giỏi nhất đã chứng minh rằng con người không bao giờ có thể bay được? Chẳng phải người ta đã nói rằng Chúa dành đặc quyền này cho các loài chim? Chỉ ba mươi năm sau, việc chinh phục bầu khí quyển là một câu chuyện gần như xa xưa và du lịch bằng máy bay đã lên cao điểm.

Nhưng trong hầu hết mọi lãnh vực, thế hệ chúng ta đã chứng kiến sự giải phóng hoàn toàn suy nghĩ của chúng ta. Hãy đưa cho bất cứ một người phu hải cảng nào một tờ phụ bản báo Sunday mô tả một đề án khám phá mặt trăng bằng tên lửa và anh ấy sẽ nói: “Tôi đánh cuộc là họ thực hiện được, có thể sẽ không lâu đâu.” Có phải thời đại của chúng ta có đặc tính dễ dãi, chúng ta từ bỏ những tư tưởng cổ hủ, thay thế bằng những tư tưởng mới; có đặc tính hoàn toàn sẵn sàng, chúng ta quăng đi những lý thuyết hoặc những thiết bị không hiệu quả, thay thế bằng những cái mới hiệu quả?

Chúng tôi tự hỏi tại sao chúng tôi không áp dụng sự sẵn sàng này vào các vấn đề con người của chúng tôi để thay đổi quan điểm của chúng tôi. Chúng tôi đang gặp rắc rối trong những quan hệ cá nhân, chúng tôi không thể kiểm soát các cảm xúc của chúng tôi, chúng tôi là con mồi của khổ não và trầm cảm, chúng tôi không thể tạo nên cuộc sống, chúng tôi có cảm giác vô dụng, chúng tôi đầy sợ hãi, chúng tôi không hạnh phúc, và dường như chúng tôi không thể thật sự giúp đỡ người khác. Chẳng phải một giải pháp căn bản của những dằn vặt này quan trọng hơn việc đọc những bản tin về chuyến bay lên mặt trăng sao? Dĩ nhiên nó quan trọng hơn.

Khi chúng tôi thấy kẻ khác giải quyết những vấn đề của họ bằng một tin tưởng đơn giản vào Tâm linh Vũ trụ, chúng tôi phải ngưng nghi ngờ sức mạnh của Chúa. Những ý tưởng của chúng tôi đã thất bại. Chỉ có ý tưởng của Chúa làm được.

Cái niềm tin gần như thơ dại của anh em Wright, rằng họ có thể làm ra một chiếc máy có thể bay được, là nguyên nhân chủ yếu của thành công của họ. Không có niềm tin đó, không một điều gì có thể xảy ra. Chúng tôi những người vô thần đã dán chặt vào cái suy nghĩ rằng sự tự mãn (self-sufficiency) có thể giải quyết những vấn đề của chúng tôi. Khi có người khác chỉ cho chúng tôi thấy rằng sự “toàn mãn của Chúa – God-sufficiency” có hiệu quả với họ, chúng tôi bắt đầu cảm thấy mình giống như những người đã nhất quyết rằng anh em Wright chẳng bao giờ bay được.

Lý luận là tốt. Chúng tôi đã thích nó. Chúng tôi vẫn thích nó. Không phải do tình cờ mà chúng tôi được phú cho năng lực lý luận, khảo sát các chứng cứ của các giác quan của chúng tôi và đưa ra những kết luận. Đó là một trong những thuộc tính vĩ đại của con người. Chúng tôi, có khuynh hướng vô thần, sẽ không cảm thấy thỏa mãn với một đề nghị mà tự nó không dựa vào cách tiếp cận và giải thích hợp lý. Từ đó, chúng tôi đau đớn bảo rằng tại sao chúng tôi nghĩ rằng đức tin của chúng tôi hiện giờ là hợp lý, tại sao chúng tôi nghĩ rằng nó lành mạnh hơn và hợp lý hơn để tin hơn là không tin, tại sao chúng tôi nói rằng những suy nghĩ cũ của chúng tôi là yếu đuối và ủy mị khi giơ tay một cách nghi ngờ và nói: “Chúng tôi không biết.”?

Khi chúng tôi trở thành kẻ nghiện rượu, bị nghiền nát bởi một cơn khủng hoảng tự mình chuốc lấy mà chúng tôi không thể trì hoãn hoặc tránh né, chúng tôi phải đối mặt một cách không sợ hãi với một giải pháp, hoặc Chúa là tất cả hoặc Chúa không là gì cả. Chúa là hiện hữu hoặc Người không là gì cả. Chúng tôi chọn điều nào?

Đến điểm này, chúng tôi đương đầu trực tiếp với câu hỏi về đức tin. Chúng tôi không thể tránh né vấn đề này. Một số chúng tôi đã đi vượt qua Cây cầu Lý Trí, hướng về bến bờ mong muốn của đức tin. Cái hình thể và sự hứa hẹn của vùng Đất Mới đã làm lóe sáng đôi mắt mệt mỏi và mang đến sự can đảm mới mẽ vào những tinh thần ủ rũ. Những bàn tay thân ái đã vươn ra chào đón. Chúng tôi biết ơn Lý Trí đã mang chúng tôi đến mức này. Nhưng dù sao, chúng tôi không thể hoàn toàn bước lên bờ. Có lẽ chúng tôi đã quá nặng nề dựa vào Lý Trí tại dặm đường cuối cùng và chúng tôi không muốn mất đi chỗ nương tựa của chúng tôi.

Điều đó là lẽ tự nhiên, nhưng hãy để chúng tôi suy nghĩ cặn kẽ thêm một chút nữa. Chẳng phải chúng tôi đã được đưa đến nơi chúng tôi đứng bằng một loại đức tin nào đó mà chúng tôi không biết đến? Bởi chúng tôi không tin vào lý luận của chính mình chăng? Chúng tôi đã không tin tưởng vào khả năng suy nghĩ của chúng tôi chăng? Điều đó là gì nếu không phải là một loại đức tin? Vâng, chúng tôi đã trung thành, trung thành vô độ với Chúa của Lý Trí. Vì vậy, cách này hay cách khác, chúng tôi cũng khám phá ra rằng đức tin lúc nào cũng có liên hệ!

Chúng tôi cũng thấy rằng chúng tôi là những người tôn thờ. Chính tình trạng sợ hãi ‘nổi da gà’ tinh thần đã đưa đến việc tôn thờ đó! Chẳng phải chúng tôi đã tôn thờ theo nhiều cách con người, tình cảm, sự vật, tiền bạc và ngay chính chúng tôi sao? Và rồi, với một động lực tốt hơn, chẳng phải chúng tôi đã tôn thờ hoàng hôn, biển cả, hoặc một bông hoa sao? Ai trong chúng tôi không từng yêu một vật gì đó hoặc một người nào đó? Những cảm nghĩ này, những tình yêu này, những tôn thờ này, có bao nhiêu liên quan đến lý trí thuần túy? Cuối cùng chúng tôi thấy rằng có rất ít hoặc không có. Chẳng phải những điều này đã dệt nên cuộc sống của chúng tôi sao? Chẳng phải những cảm nghĩ này, sau hết, định đoạt quá trình hiện hữu của chúng tôi sao? Không thể nào nói rằng chúng tôi không có năng lực đối với đức tin, hoặc tình yêu hoặc tôn thờ. Theo dạng này hoặc dạng khác, chúng tôi đang sống bằng đức tin, và ít khi không phải là như vậy.

Hãy tưởng tượng cuộc đời không có đức tin! Không có cái gì ngoại trừ lý trí, đó không phải là cuộc sống. Nhưng chúng tôi tin tưởng vào cuộc sống, dĩ nhiên chúng tôi tin tưởng như vậy. Chúng tôi không thể chứng minh cuộc sống theo cái hướng mà chúng tôi chứng minh rằng đường thẳng là khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm. Dù vậy chúng tôi vẫn chứng minh như thế. Có thể nào chúng tôi vẫn nói rằng toàn thể sự vật không là gì cả, chỉ là một đống các nguyên tử, tạo ra từ hư vô, chẳng có ý nghĩa gì, quay cuồng đến một định mệnh hư vô? Dĩ nhiên, chúng tôi không thể nói như vậy được. Những nguyên tử chính bản thân chúng dường như thông minh hơn như vậy, ít nhất là những nhà hóa học đã nói.

Từ đó, chúng tôi thấy rằng lý trí không phải là tất cả mọi việc. Không phải lý trí như hầu hết chúng tôi sử dụng nó, là hoàn toàn tin cậy được, tuy rằng nó phát sinh ra từ những bộ óc tốt nhất của chúng tôi. Điều gì về những người đã chứng minh rằng con người không bao giờ bay được?

Chúng tôi đã thấy một loại bay bổng khác, một sự giải phóng tâm linh khởi thế giới này, những người vốn đã vượt lên trên những vấn đề của họ. Họ nói rằng Chúa đã làm cho những việc này khả thi, và chúng tôi chỉ mỉm cười. Chúng tôi đã thấy sự giải phóng tâm linh, nhưng chúng tôi thích nói với chính mình rằng điều đó không có thật.

Thật ra chúng tôi đang lừa gạt chính mình, vì trong sâu thẳm mọi người, nam, nữ, trẻ em đều có ý tưởng nền tảng về Thượng Đế. Nó có thể bị che mờ vì tai họa, vì sự hào nhoáng, vì sự tôn thờ những thứ khác, nhưng trong hình thức này hoặc hình thức khác, nó đã ở đó. Bởi vì đức tin vào một Sức mạnh lớn hơn chính chúng ta và những biểu hiện huyền diệu của Sức mạnh này trong cuộc sống con người là những sự kiện cổ xưa như chính bản thân con người.

Cuối cùng chúng tôi đã thấy rằng đức tin này đối với một loại Chúa nào đó là một phần trong cuộc sống của chúng tôi, giống như cái cảm giác chúng tôi có đối với một người bạn. Thỉnh thoảng chúng tôi phải tìm kiếm một cách không sợ hãi, nhưng Người đã ở đó. Người là một sự thật giống như chúng tôi. Chúng tôi đã tìm thấy cái Thực tế Vĩ đại sâu thẳm trong chúng tôi. Trong phân tích cuối cùng, chỉ có ở đó mới tìm thấy được Người. Đối với chúng tôi, nó như vậy.

Chúng tôi chỉ có thể làm sạch mảnh đất này một ít. Nếu phán quyết của chúng tôi giúp ích gạt bỏ những thành kiến, khiến bạn suy nghĩ một cách thành thật và khuyến khích bạn tận tụy tìm kiếm trong chính bạn, rồi nếu bạn muốn, bạn có thể tham dự cùng với chúng tôi trên Đại lộ. Với thái độ này bạn không thể nào thất bại. Ý thức của đức tin của bạn chắc chắn sẽ đến với bạn.

Trong quyển sách này, bạn sẽ đọc kinh nghiệm của một người vốn nghĩ rằng anh ta là một kẻ vô thần. Câu chuyện của anh ta vô cùng thích thú đến mức một phần của câu chuyện được kể sau đây. Sự thay đổi của trái tim anh ta thật ngoạn mục, thuyết phục và cảm động.

Người bạn của chúng tôi là con của một vị mục sư. Anh tham dự những lớp học ở nhà thờ, nơi anh chống đối những gì anh nghĩ là sự quá mức của giáo dục tôn giáo. Trong nhiều năm sau đó, anh lâm vào tình trạng khó khăn và mệt mỏi. Công việc làm ăn thất bại, điên cuồng, bệnh tật nan y, tự tử – những tai họa liên miên trong gia đình thân thiết của anh làm cho anh cay đắng và trầm cảm. Sự vỡ mộng thời hậu chiến, bệnh nghiện rượu trầm trọng hơn bao giờ hết, sự sụp đổ tinh thần và thể xác đang chực chờ đã đưa anh ta đến điểm tự hủy diệt.

Một đêm, khi bị giam giữ ở bệnh viện, anh được gặp một người nghiện rượu đã có trải nghiệm tâm linh. Khi anh ta gân cổ gào khóc cay đắng: “Nếu có Chúa, Người chắn chắn đã không làm một điều gì cho tôi!” Nhưng sau đó, một mình trong phòng, anh tự hỏi mình: “Có thể nào tất cả mọi người tin theo đạo mà tôi quen biết đều sai lầm?” Trong khi suy nghĩ về câu trả lời, anh ta cảm thấy như anh sống trong địa ngục. Rồi đột nhiên như một tia chớp, một ý tưởng vĩ đại đến với anh. Nó tràn ngập mọi thứ khác:

“Anh là ai mà nói rằng không có Chúa?”

Anh nhớ lại anh đã té nhào ra khỏi giường và quỳ gối xuống. Trong một vài giây, lòng xác tín về sự hiện hữu của Chúa tràn ngập tâm hồn anh. Nó đổ vào choáng ngợp trong anh với những đợt sóng vĩ đại của sự chắc chắn và uy nghiêm. Cái hàng rào anh tự tạo trong nhiều năm đã bị cuốn trôi. Anh ta đứng trước sự Hiện diện của Sức mạnh và Tình yêu Vô biên. Anh ta đã qua cầu và lên bờ. Đây là lần đầu tiên anh sống trong sự đồng hành có ý thức với Đấng Tạo hóa.

Nền tảng của người bạn chúng tôi đã được đặt cố định như vậy. Không còn một thăng trầm nào sau này có thể làm lung lay được. Vấn đề uống rượu của anh ta đã được lấy đi. Nó đã biến mất ngay cái đêm hôm đó, cách nay nhiều năm. Vượt qua những lúc bị cám dỗ, ý tưởng uống rượu không bao giờ trở lại, và trong những lúc như vậy, sự thay đổi lớn lao trổi dậy trong anh. Dường như anh không thể uống rượu được, ngay cả nếu anh muốn. Chúa đã khôi phục sự tỉnh táo của anh.

Đó là gì nếu không phải là sự lành bệnh kỳ diệu? Dù vậy những yếu tố của nó rất là đơn giản. Hoàn cảnh khiến anh muốn tin tưởng. Anh khiêm tốn trao chính anh cho Người Sáng tạo ra anh, rồi anh ta thấu hiểu mọi việc.

Thậm chí Chúa đã khôi phục trí óc đúng đắn của tất cả chúng tôi như vậy. Đối với người này, sự phát hiện thật là đột ngột. Một số trong chúng tôi phát triển chậm chạp hơn. Nhưng Người đã đến với tất cả những ai thật lòng tìm Người.

Khi chúng tôi đến gần Người, Người bộc lộ chính Người cho chúng tôi.