Alcoholics Anonymous (AA – Hội Người Nghiện Rượu Ẩn Danh) là một hội trợ giúp lẫn nhau quốc tế, mục đích được công bố là giúp các hội viên “giữ được sự tỉnh rượu và giúp những người nghiện rượu khác cai được rượu”. Hội được Bill Wilson và Bob Smith thành lập vào năm 1935 tại Akron, Ohio. Cùng với các hội viên ban đầu, Bill Wilson và Bob Smith biên soạn chương trình AA Twelve Steps (Mười hai Bước) phát triển tâm linh và tính cách. Twelve Traditions (Mười hai Truyền thống) đầu tiên được giới thiệu vào năm 1946 để giúp hội bền vững và đoàn kết, không dính dáng đến “các vấn đề bên ngoài” và các ảnh hưởng.
Những Truyền thống khuyên các hội viên ẩn danh trên các phương tiện truyền thông, giúp đỡ người nghiện rượu khác một cách không tư lợi, và các nhóm AA tránh các liên quan chính thức với các tổ chức khác. Họ cũng khuyên không giáo điều và không phân cấp quản lý (coercive hierarchies). Các hội sau này như Narcotics Anonymous đã cải biên Twelve Steps và Twelve Traditions cho phù hợp với mục đích chính của họ.
Hội viên nữ đầu tiên, Florence Rankin, gia nhập AA vào tháng Ba 1937, và hội viên không theo Tin Lành (Protestant) đầu tiên, là một người Công giáo Roman, gia nhập vào năm 1939. Nhóm AA da đen được thành lập vào năm 1945 tại Washinton DC bởi Jim S., Một thầy thuốc người Mỹ gốc Phi châu từ Virginia. Hội viên AA từ lúc ấy lan rộng ra quốc tế “qua các nền văn hóa đa dạng, nhiều tín ngưỡng và giá trị khác nhau”, kể cả các vùng địa chính trị chống lại các phong trào cục bộ (grassroots movements). Gần 2 triệu người trên toàn thế giới là hội viên AA vào năm 2016.
Tên AA phát sinh từ quyển sách AA đầu tiên, được gọi không chính thức là “The Big Book”, tên ban đầu là “Alcoholics Anonymous: The Story of How More Than One Hundred Men Have Recovered From Alcoholism” (Alcoholics Anonymous: Câu chuyện về cách hơn một trăm người đã thoát khỏi bệnh nghiện rượu).
Lịch sử Alcoholics Anonymous
AA phát xuất từ The Oxford Group, một phong trào không giáo phái (non-denominational) theo mô hình Christianity thế kỷ thứ nhất. Một số thành viên sáng lập Oxford Group để giúp giữ được sự tỉnh rượu. Người thành lập nhóm Ebby Thacher là bạn nhậu trước đây của Wilson, đến gặp Wilson và nói rằng ông đã “tin tưởng tôn giáo”, đã tỉnh rượu và rằng Wilson có thể làm được như vậy nếu bỏ qua các phản đối tôn giáo và thay vào đó, hình thành một ý tưởng riêng về Chúa, là “một sức mạnh khác” hoặc là “một sức mạnh cao hơn”.
Cảm thấy “gần gủi do đồng bệnh” và dù say xỉn, Wilson tham dự buổi họp Oxford Group đầu tiên. Vài ngày sau, Wilson nhập viện Charles B. Towns sau khi tình cờ uống bốn chai bia – đó là số rượu cuối cùng ông ta từng uống. Dưới sự chăm sóc của William Duncan Silkworth (một bảo trợ sớm của AA), Wilson được cứu chữa với cồn loạn thần (deliriant belladonna). Tại bệnh viện, Wilson đang tuyệt vọng trải nghiệm một hào quang, mà ông có cảm tưởng Chúa phát hiện ra chính ông. Sau khi xuất viện, Wilson gia nhập Oxford Group và chiêu mộ những người nghiện rượu khác vào Oxford Group. Các nỗ lực ban đầu của Wilson để giúp người khác tỉnh rượu không hiệu quả, khiến cho Silkworth đề nghị Wilson bớt nhấn mạnh đến tôn giáo và nhấn mạnh hơn đến “khoa học” điều trị bệnh nghiện rượu. Thành công đầu tiên của Wilson đến trong một chuyến công cán về Akron, Ohio, nơi ông được giới thiệu với Robert Smith, một nhà phẫu thuật và là một hội viên Oxford Group không thể giữ được tỉnh rượu. Sau 30 ngày làm việc với Wilson, Smith uống ly rượu cuối cùng vào ngày 10 tháng 6 năm 1935, ngày đó được AA đánh dấu là ngày sinh nhật của AA.
Trong khi Wilson và Smith cho rằng sự tỉnh rượu của họ là do làm việc với những người nghiện rượu dưới sự bảo trợ của Oxford Group, một mục sư của Oxford Group thuyết giảng chống Wilson và nhóm hội viên này (Groupers) nghiện rượu của ông, cho rằng họ thành lập một “tiểu nhóm bí mật, đáng xấu hổ” dính đến các “việc gây chia rẻ”. Vào năm 1937, Wilson tách khỏi Oxford Group. Sử gia AA Ernest Kurtx mô tả:
… càng ngày Bill càng khám phá ra rằng người mới gia nhập có thể tỉnh được rượu bằng cách tin tưởng nhau và tin vào sức mạnh của nhóm này. Các ông (lúc đó chưa có các bà hội viên), vốn đã chứng minh lập đi lập lại bởi sự từng trải cực kỳ đau đớn rằng họ không thể tỉnh được rượu nhờ vào chính mình, trở nên mạnh mẽ hơn khi hai hoặc ba trong số họ cùng làm việc về vấn đề chung của họ. Điều này – là bất kỳ việc gì xảy ra giữa họ – sau đó là những gì họ chấp nhận là một sức mạnh lớn hơn chính họ. Họ không cần Oxford Group.
Vào năm 1955, Wilson công nhận công ơn của AA, nói rằng “Oxford Groupers đã cho chúng tôi thấy rõ ràng việc cần phải làm. Và cũng quan trọng như vậy, chúng tôi học từ họ việc không được làm.” Trong số những công việc của Oxford Groups được giữ lại là các tập họp không chính thức, một “đổi đời” phát triển qua từng “giai đoạn”, và là làm việc với người khác không vì lợi ích vật chất. Tương tự những điều này của AA là các cuộc họp, “các Bước” và sự đỡ đầu. Truyền thống ẩn danh là một phản ứng đối với các công việc tìm kiếm sự nổi tiếng của Oxford Group, cũng như ý AA không muốn ủng hộ, Wilson nói “các người có tính cách công chúng sai lầm, vốn thông qua phá vỡ sự ẩn danh, có thể say xỉn và phá hủy lòng tin vào chúng ta.”
The Big Book (Sách Lớn), the Twelve Steps (Mười Hai Bước) and the Twelve Traditions (Mười Hai Truyền Thống)
Để chia sẻ phương pháp của mình, Wilson và các hội viên khác viết một quyển sách có tựa đề ban đầu là Alcoholics Anonymous: The Story of How More Than One Hundred Men Have Recovered From Alcoholism (Alcoholics Anonymous: Câu chuyện về cách hơn một trăm người đã thoát khỏi bệnh nghiện rượu), mà từ đó AA rút ra tên gọi. Được gọi một cách không chính thức “The Big Book” (với 164 trang ban đầu gần như không thay đổi từ ấn bản 1939), sách đề nghị một chương trình mười hai bước, trong đó hội viên công nhận rằng mình bất lực đối với rượu và cần đến sự giúp đỡ của một “higher power” (sức mạnh cao hơn). Họ tìm kiếm sự hướng dẫn và sức mạnh thông qua cầu nguyện và suy tưởng đến Chúa hoặc một Sức Mạnh Cao Hơn theo cách hiểu của chính họ; thực hiện rà soát đạo đức (moral inventory), bao gồm các oán hận (resentments), liệt kê danh sách và bù đắp cho những người bị hại; tiếp tục thực hiện rà soát đạo đức, cầu nguyện, suy tưởng, và cố gắng giúp đỡ những người nghiện rượu khác cai được rượu. Phần nửa thứ hai của sách, “Personal Stories” (chuyện cá nhân) (được bổ sung, loại bỏ và đặt lại tên trong những ấn bản sau), được hình thành từ những tự truyện sửa lỗi (redemptive) của hội viên AA.
Năm 1941, các bài phỏng vấn trên đài truyền thanh American và các bài viết được ưa thích trên các tạp chí Hoa Kỳ, kể cả bài của Jack Alexander trên The Saturday Evening Post, dẫn đến số lượng sách được bán và số hội viên tăng vọt. Năm 1946, khi số lượng hội viên tăng lên gây tranh cãi về cấu trúc, mục đích, thẩm quyền, cũng như tài chính và tính công chúng, Wilson bắt đầu thành lập và thúc đẩy việc được gọi là “Twelve Traditions” (Mười Hai Truyền Thống) của AA, vốn là các hướng dẫn về một cấu trúc vì người khác (altruistic), không liên kết (unaffiliatied), không ép buộc (non-coercive), không có cấp bậc (non-hierarchical), giới hạn mục đích của AA vào việc chỉ giúp đỡ những người nghiện rượu ở mức độ không chuyên môn trong lúc tránh xa việc công khai với mọi người. Cuối cùng Twelve Traditions được cải biên chính thức và đưa vào các ấn bản Big Book tương lai. Tại đại hội năm 1955 ở St. Louis, Missouri, Wilson từ chức lãnh đạo AA và giao lại cho Đại hội (General Service Conference), khi AA phát triển đến hàng triệu hội viên quốc tế.
Nguồn: Wikipedia
https://en.wikipedia.org/wiki/Alcoholics_Anonymous