Sống tỉnh rượu – Hãy nhớ rằng nghiện rượu là một bệnh không thể chữa khỏi, ngày càng tiến triển và gây chết người

Hãy nhớ rằng nghiện rượu là một bệnh không thể chữa khỏi, ngày càng tiến triển và gây chết người

Nhiều người trên thế giới này biết rằng họ không thể ăn một số loại thức ăn như sò, dâu, trứng, dưa chuột, đường hoặc một thứ gì khác, mà không rất khó chịu và thậm chí có thể bị bệnh.

Bệnh nhân dị ứng thực phẩm kiểu này có thể quanh quẩn với cảm giác than thân trách phận, than vãn với mọi người rằng họ thiệt thòi một cách bất công và liên tục kêu than không thể ăn được hoặc không được phép ăn món ngon vật lạ.

Hiển nhiên, thật không khôn ngoan khi quên đi thể tạng của chính mình dù cảm thấy bị thiệt thòi. Nếu bỏ quên giới hạn của mình, chúng ta có thể rất khó chịu hoặc bị bệnh. Để khỏe mạnh và tương đối hạnh phúc, phải học cách sống chung với cơ thể của chúng ta.

Một trong những nếp suy nghĩ mới mà người nghiện rượu có thể luyện tập được là một cái nhìn nhẹ nhàng về mình, cũng như một người cần tránh hóa chất (rượu và các thuốc khác thay cho nó) nếu người ấy muốn giữ gìn sức khỏe.

Chúng tôi có bằng chứng là những ngày nhậu nhẹt của chúng tôi, gồm hàng trăm ngàn người nam nữ, những năm uống nhiều rượu. Chúng tôi biết rằng khi ngày càng nhậu, các vấn đề liên quan đến nhậu nhẹt liên tục xấu thêm. Bệnh nghiện rượu ngày một tiến triển.

Dĩ nhiên, nhiều người chúng tôi có những giai đoạn trong một số tháng hoặc đến những năm nghĩ rằng chuyện nhậu nhẹt đã tự thích ứng được. Chúng tôi có vẻ có thể giữ được mức uống khá nhiều một cách tương đối an toàn. Hoặc chúng tôi sống tỉnh rượu được, trừ những đêm say xỉn đột xuất và cảm thấy chuyện nhậu nhẹt không xấu thêm. Không có gì khủng khiếp hoặc đột biến xảy ra.

Tuy nhiên, bây giờ chúng tôi có thể thấy rằng dù sớm hay muộn, chuyện uống rượu của chúng tôi không tránh khỏi rắc rối hơn.

Một số bác sĩ chuyên về bệnh nghiện rượu nói với chúng tôi rằng không còn nghi ngờ gì nữa là bệnh nghiện rượu liên tục xấu hơn khi ta ngày một lớn tuổi hơn. (Có ai không ngày một lớn tuổi hơn?)

Sau khi đã vô số lần cố gắng chứng minh ngược lại, chúng tôi cũng tin rằng bệnh nghiện rượu không thể chữa khỏi như một số loại bệnh khác. Nó không thể “chữa khỏi” theo nghĩa: Chúng tôi không thể thay đổi thể chất hóa học và trở lại thành người uống rượu bình thường, chừng mực như nhiều chúng tôi có vẻ như thế lúc còn trẻ.

Như một số chúng tôi đặt ra: chúng tôi không còn thay đổi trở lại được, cũng như một quả dưa chua không thể trở lại thành dưa tươi được. Không một loại thuốc nào hoặc một tâm lý trị liệu nào mà chúng tôi từng sử dụng, “chữa khỏi” bệnh nghiện rượu.

Hơn nữa, qua nhìn thấy hàng ngàn và hàng ngàn người nghiện rượu không ngưng nhậu, chúng tôi chắc chắn rằng bệnh nghiện rượu là một bệnh chết người. Chúng tôi không những chỉ thấy những người nghiện rượu nhậu cho đến chết – chết trong những triệu chứng “thiếu” như mê sảng hoặc động kinh, hoặc chết vì xơ gan có liên quan trực tiếp đến việc uống rượu, chúng tôi cũng biết rằng nhiều cái chết không được kể do bệnh nghiện rượu trên thực tế là do nó gây ra. Thường thường nguyên nhân tức thời gây ra cái chết là tai nạn giao thông, chết đuối, tự tử, giết người, cơn đau tim, hỏa hoạn, viêm phổi hoặc đột quỵ não, chính việc uống rượu nhiều gây nên tình trạng hoặc sự kiện này.

Chắc chắn rằng đa số chúng tôi trong AA khi còn nhậu nhẹt cảm thấy mình an toàn, còn lâu mới rơi vào số phận này. Và có thể là đa số chúng tôi không bao giờ tiến gần đến những giai đoạn cuối khủng khiếp này của bệnh nghiện rượu mạn tính.

Nhưng chúng tôi đã thấy chúng tôi có thể, nếu cứ tiếp tục nhậu. Nếu bạn lên một xe khách theo lộ trình đến một thị trấn cách xa một ngàn dặm, bạn sẽ đến đó, trừ khi bạn xuống xe và đi hướng khác.

Vậy bạn sẽ làm gì nếu bạn biết rằng mình mắc một bệnh không thể chữa khỏi, ngày càng tiến triển, gây chết người – dù nó là bệnh nghiện rượu hoặc là một bệnh khác như bệnh tim hay ung thư?

Nhiều người cứ chối bỏ sự thật, không biết đến tình trạng này, không chịu điều trị, cam chịu và chết.

Nhưng có một con đường khác.

Bạn có thể chấp nhận “chẩn đoán” do bác sĩ, do bạn bè hoặc do chính bạn đưa ra. Rồi bạn tìm thấy có thể làm được gì, nếu có thể, để giữ tình trạng “trong vòng kiểm soát”, để bạn vẫn có thể sống hạnh phúc, hữu ích, khỏe mạnh nhiều năm cho đến khi nào bạn còn chăm sóc đúng đắn chính bạn. Bạn nhận biết đầy đủ tính nghiêm trọng của tình trạng của mình và bạn thực hiện những việc hợp lý để sống khỏe mạnh.

Việc này hóa ra dễ dàng đến ngạc nhiên đối với bệnh nghiện rượu nếu bạn thật sự muốn khỏe mạnh. Do người AA chúng tôi đã học được cách rất yêu thích cuộc sống, chúng tôi thật sự muốn mạnh khỏe.

Chúng tôi cố gắng không bao giờ quên rằng bệnh nghiện rượu không thể thay đổi được, nhưng chúng tôi học cách tránh lo buồn hoặc mặc cảm về chính mình hoặc lúc nào cũng nói về chuyện đó. Chúng tôi chấp nhận nó là đặc điểm bản thân mình – cũng như chiều cao, hoặc phải đeo kính, hoặc như bất kỳ loại dị ứng nào của chúng tôi.

Sau đó chúng tôi có thể hình dung ra cách sống dễ chịu – không chua chát – với sự thật này chừng nào chúng tôi bắt đầu một cách đơn giản là tránh ly rượu đầu tiên (nhớ không?) chỉ trong ngày hôm nay.

Một hội viên AA mù nói rằng bệnh nghiện rượu của ông ấy rất giống sự mù lòa của ông ấy. “Khi tôi chấp nhận sự khiếm thị của tôi,” ông giải thích, “và tập phục hồi chức năng, tôi khám phá ra rằng tôi thật sự có thể đi bất cứ nơi đâu tôi muốn với cây gậy hoặc con chó một cách an toàn khi nào tôi không quên rằng hoặc nhận biết rằng tôi mù. Nhưng khi tôi hoạt động mà quên rằng tôi mù, tôi sẽ bị thương hoặc sẽ gặp rắc rối.”

“Nếu bạn muốn khỏe mạnh”, một phụ nữ AA nói, “bạn cứ điều trị, theo đúng chỉ dẫn và tiếp tục sống. Thật dễ chịu khi bạn còn nhớ đến những dữ kiện mới về sức khỏe của bạn. Ai có thì giờ than thân trách phận khi thấy rằng còn biết bao niềm vui gắn liền với cuộc sống không sợ bệnh tật một cách hạnh phúc?”

Tóm lại: Chúng tôi nhớ rằng chúng tôi mắc một bệnh không thể chữa khỏi, có thể gây chết người gọi là bệnh nghiện rượu. Thay vì tiếp tục nhậu nhẹt, chúng tôi thích hình dung ra và áp dụng những cách sống vui không có rượu.

Chúng tôi không cần phải xấu hổ là chúng tôi có bệnh. Chẳng có gì xấu hổ. Không ai biết chính xác tại sao người này trở thành người nghiện rượu trong khi người khác lại không. Không phải lỗi của chúng tôi. Chúng tôi không muốn trở thành người nghiện rượu. Chúng tôi không cố gắng mắc bệnh này.

Cuối cùng, chúng tôi không phải mắc bệnh nghiện rượu bởi vì chúng tôi thích. Chúng tôi không cố ý, không có ý xấu khi làm những chuyện sau này phải xấu hổ. Chúng tôi làm ngược với lý trí và bản năng tốt đẹp của chúng tôi, bởi vì chúng tôi bị bệnh thật sự và thậm chí không biết rằng mình mắc bệnh.

Chúng tôi đã biết là không lợi ích gì để hối tiếc và lo âu về chuyện bằng cách nào chúng tôi đã rơi vào con đường này. Bước đầu tiên để cảm thấy khỏe hơn và để vượt qua bệnh tình chỉ đơn giản là không uống rượu.

Hãy thử xem có được không. Tại sao không công nhận tình trạng sức khỏe của bạn, mà tình trạng này có thể điều trị thành công, hơn là mất nhiều thời gian lo lắng khốn khổ về chuyện cái gì sai với bạn? Chúng tôi đã thấy rằng đó là một hình ảnh đẹp hơn và dễ chịu hơn của chúng tôi, thay vì cái tôi u ám cũ mà chúng tôi quen thấy. Cũng thật hơn. Chúng tôi biết. Bằng chứng là ở cách chúng tôi cảm thấy, hành động và suy nghĩ – hiện nay.

Bất cứ ai muốn đều được vui mừng chào đón “dùng thử miễn phí” ý tưởng mới về mình này. Sau này nếu có ai đó thích trở lại những ngày cũ, hoàn toàn tự do mà bắt đầu trở lại. Nếu bạn muốn trở về những khốn khổ của mình, đó là quyền của bạn.

Mặt khác, nếu bạn muốn, bạn có thể giữ lại hình ảnh mới của bạn. Đó cũng là quyền của bạn.

Nguồn: Living sober. Alcoholics Anonymous