TÌM HIỂU THÊM VỀ BỆNH NGHIỆN RƯỢU

Hầu hết chúng tôi từng không muốn nhìn nhận rằng chúng tôi là những người nghiện rượu thực sự. Không ai thích nghĩ rằng thể xác và tinh thần của mình khác biệt với bạn bè. Do đó, quá trình uống rượu của chúng tôi được đánh dấu bằng vô số lần nỗ lực hão huyền để chứng minh rằng chúng tôi cũng có thể uống rượu như người khác. Cái ý tưởng cho rằng theo một cách nào đó và vào một ngày nào đó mình sẽ kiểm soát được và thưởng thức được việc uống rượu là nỗi ám ảnh lớn lao của mọi người uống rượu bất bình thường. Sự dai dẵng của ảo tưởng này thật đáng ngạc nhiên. Có nhiều người theo đuổi ảo tưởng này cho đến tận cửa của sự điên cuồng hay tử vong.

Chúng tôi đã học được rằng chúng tôi phải thừa nhận tự đáy lòng sâu thẳm rằng chúng tôi là những người nghiện rượu. Đây là bước đầu tiên trên con đường bình phục. Cái ảo tưởng rằng chúng tôi cũng giống như, hoặc hiện giống như những người khác, phải bị đập nát.

Chúng tôi những người nghiện rượu cả nam lẫn nữ, đã mất cái năng lực kiểm soát việc uống rượu của mình. Chúng tôi biết rằng không một người nghiện rượu thật sự nào có thể lấy lại sự kiểm soát được. Đôi lúc tất cả chúng tôi cảm thấy rằng mình đã lấy lại sự kiểm soát, nhưng sau những khoảng thời gian như thế, thường ngắn ngủi, là sự kiểm soát kém hơn, dẫn đến đúng lúc việc mất đạo đức đáng thương và không thể hiểu được. Chúng tôi biết chắc rằng một người nghiện rượu vào loại chúng tôi đã bị cột chặt vào một căn bệnh càng ngày càng tiến triển. Sau một thời gian nào đó, chúng tôi trở nặng, không bao giờ khá lên được.

Chúng tôi như người đã mất đôi chân, không bao giờ mọc đôi chân mới. Cũng không bao giờ xuất hiện một trị liệu nào làm cho một người nghiện rượu thuộc loại chúng tôi trở thành người bình thường khác. Chúng tôi đã thử mọi liệu pháp có thể tưởng tượng ra được. Trong vài trường hợp có sự bình phục ngắn và luôn luôn tiếp theo là sự tái phát còn tệ hại hơn. Những thầy thuốc quen thuộc với bệnh nghiện rượu, đều đồng ý rằng không có chuyện biến một người nghiện rượu trở thành một người uống rượu bình thường. Sẽ có một ngày khoa học làm được việc này, nhưng hiện giờ thì chưa.

Mặc cho tất cả những gì chúng tôi nói, nhiều người nghiện rượu thật sự vẫn không tin là họ thuộc loại người này. Bằng mọi hình thức tự lừa dối và thử nghiệm, họ cố gắng chứng minh rằng chính họ là ngoại lệ, do đó không phải là những người nghiện rượu. Nếu có ai đó, vốn là người không có khả năng kiểm soát được việc uống rượu, mà có thể đứng đắn, uống rượu chừng mực như một người lịch sự, chúng tôi ngã mũ chào kính phục anh ta. Trời cao biết rằng chúng tôi đã cố gắng khó khăn và lâu dài biết bao nhiêu để uống rượu như những người khác!

Đây là một vài phương pháp chúng tôi đã thử: Chỉ uống bia thôi, hạn chế số ly, không bao giờ uống một mình, không bao giờ uống vào buổi sáng, chỉ uống tại nhà, không bao giờ để rượu trong nhà, không bao giờ uống trong giờ làm việc, chỉ uống trong tiệc tùng, đổi từ scotch qua brandy, chỉ uống rượu vang, đồng ý từ chức nếu say sưa khi làm việc, đi du lịch, không đi du lịch, hứa cai rượu vĩnh viễn (có và không có thề thốt), tập thể dục nhiều hơn, đọc những sách truyền cảm hứng, đi đến những nơi tập luyện bồi bổ sức khỏe và dưỡng bệnh, chấp nhận giam giữ tự nguyện tại dưỡng trí viện – chúng tôi có thể thêm vào danh sách này đến vô tận.

Chúng tôi không muốn gọi một cá nhân nào là người nghiện rượu, nhưng anh ta có thể tự chẩn đoán bệnh một cách nhanh chóng. Hãy bước vào một quán rượu gần nhất và thử uống rượu có kiểm soát. Thử uống và ngưng uống đột ngột. Thử nhiều lần. Không mất bao lâu đâu để xác định chẩn đoán, nếu anh thành thật với chính anh về vấn đề này. Để hiểu biết hoàn toàn về tình trạng của mình, chịu đựng một bữa say sưa run rẩy cũng đáng giá.

Dầu không có một phương pháp nào để chứng minh, chúng tôi tin rằng vào giai đoạn ban đầu trong quá trình uống rượu, hầu hết chúng tôi có thể ngừng uống rượu. Nhưng điều khó khăn là ít kẻ nghiện rượu nào có đủ mong muốn ngừng lại khi còn có thời gian. Chúng tôi có nghe một vài trường hợp, những người đã xuất hiện những triệu chứng rõ ràng của bệnh nghiện rượu, có thể ngưng uống một thời gian lâu dài vì có một ý chí mãnh liệt để ngưng uống. Sau đây là một câu chuyện.

Một người ba mươi tuổi có quá nhiều tiệc tùng nhậu nhẹt say sưa. Thần kinh của anh quá căng thẳng trong buổi sáng, sau những cơn say, nên anh ta phải uống thêm rượu vào để tự xoa dịu bớt. Anh ta rất tham vọng thành công trong công việc, nhưng thấy rằng anh ta không tiến được chút nào vì say sưa. Một khi khởi sự uống, anh không còn tự chủ được chút nào. Anh đã quyết định rằng, cho đến khi nào thành công trong công việc và đã hồi hưu, anh sẽ không rớ tới một giọt rượu nào. Một người ngoại lệ, anh đã không uống rượu trong hai mươi lăm năm và hồi hưu vào 55 tuổi, sau một quá trình làm việc thành công và hạnh phúc. Rồi anh ta lại trở thành nạn nhân cho một niềm tin mà mọi người nghiện rượu thực sự có – rằng cái giai đoạn dài tỉnh rượu và tự chế đã cho phép anh ta đầy đủ điều kiện để uống rượu như những kẻ khác. Anh đã thường xuyên uống rượu. Trong hai tháng anh phải nằm nhà thương, bối rối và nhục nhã. Anh đã cố gắng để uống chừng mực trong một thời gian, và cùng khi đó đến chữa bệnh ở nhà thương năm ba lần. Rồi anh mang hết sức lực, anh cố gắng cai rượu hoàn toàn, nhưng anh đã nhận ra rằng anh không còn có thể ngưng được nữa. Với tiền bạc trong tay, anh vung ra mua tất cả mọi phương tiện để giải quyết việc nghiện rượu. Mọi cố gắng đều thất bại. Từ một người lực lưỡng hưu trí, anh đã biến thành mảnh dẻ xác xơ nhanh chóng và chết sau bốn năm.

Trường hợp này chứa đựng một bài học mạnh mẽ. Hầu hết chúng tôi từng tin rằng nếu chúng tôi giữ được tỉnh rượu một thời gian dài, sau đó chúng tôi có thể uống lại một cách bình thường. Nhưng ở đây, cái người năm mươi lăm tuổi thấy rằng mình vẫn giống như thuở ba mươi. Chúng tôi đã thấy cái sự thật được chứng minh hết lần này đến lần khác là: “Một khi đã là một người nghiện rượu, luôn luôn là một người nghiện rượu.” Bắt đầu uống lại sau một thời gian tỉnh rượu, trong một thời gian ngắn cũng thành tệ hại như ngày xưa. Nếu chúng ta lập một kế hoạch chấm dứt uống rượu, phải nhất quyết không giữ một ngoại lệ nào, không có bất kỳ một quan niệm tiềm ẩn nào rằng có ngày chúng ta sẽ miễn nhiễm với rượu. Nhiều người tuổi trẻ được khích lệ bởi kinh nghiệm của người đàn ông này, nghĩ rằng họ có thể ngưng uống rượu, như ông ấy đã làm, với cái sức mạnh ý chí của chính họ. Chúng tôi nghi ngờ việc nhiều người trong số họ có thể làm được, bởi vì không ai thực sự muốn ngưng uống và khó có một người nào trong số họ có thể thấy mình thành công, bởi vì tinh thần họ đã bị lệch lạc một cách đặc biệt mất rồi. Một số người trong đám đông chúng tôi vào tuổi ba mươi hay trẻ hơn, uống rượu chỉ trong vài năm, nhưng họ đã tự thấy không còn cách gì để lành bệnh, cũng giống như những người đã uống rượu trong hai mươi năm.

Để bị ảnh hưởng nặng nề, một người không nhất thiết phải uống rượu một thời gian lâu dài hay phải uống nhiều rượu như một số người chúng tôi. Điều này đặc biệt đúng với phụ nữ. Phụ nữ có tiềm năng có thể trở thành người nghiện rượu và vượt quá mức có thể quay trở lại trong vài năm. Một số người uống rượu, vốn cảm thấy bị xúc phạm nặng nề khi được gọi là người nghiện rượu, kinh ngạc vì họ không còn có khả năng ngưng uống rượu được nữa. Chúng tôi, những người quen thuộc với các triệu chứng nghiện rượu, đã thấy một số rất đông những người có thể trở thành nghiện rượu ở trong giới trẻ khắp nơi. Hãy cố gắng và làm cho họ thấy được vấn đề này.

Nhìn lại quá khứ, chúng tôi cảm thấy đã uống rượu nhiều năm vượt qua cái điểm mà chúng tôi có thể bỏ rượu bằng sức mạnh ý chí của mình. Nếu có ai hỏi rằng anh ta đã tiến vào vùng nguy hiểm này chưa, hãy để anh ta thử bỏ rượu trong một năm. Nếu anh ta là một kẻ nghiện rượu thực sự và nghiện rượu quá nặng, thì ít có cơ hội thành công. Trong những ngày tháng mới uống, chúng tôi thỉnh thoảng giữ được tỉnh rượu một năm hay hơn nữa, nhưng sau đó lại uống dữ dội hơn. Dầu anh có khả năng ngưng uống rượu một thời gian dài, anh vẫn có thể trở thành kẻ nghiện rượu.

Chúng tôi nghĩ một số ít người, vốn là đối tượng của quyển sách này, có thể bỏ rượu khoảng một năm. Một số người sẽ say sưa ngay sau khi quyết tâm thề thốt, và hầu hết sẽ uống rượu lại trong thời gian vài tuần.

Đối với những kẻ không thể uống rượu một cách chừng mực, câu hỏi đặt ra là làm thế nào để họ có thể bỏ rượu hoàn toàn. Dĩ nhiên chúng tôi giả định rằng độc giả này mong muốn ngưng rượu. Việc một người như vậy có thể bỏ được rượu không dựa vào tâm linh tùy thuộc vào mức độ anh ấy đã đánh mất cái sức mạnh để chọn lựa giữa uống và không uống. Nhiều người trong chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi có nhiều tính cách. Có một đòi hỏi mãnh liệt phải từ bỏ rượu vĩnh viễn. Nhưng chúng tôi thấy rằng không thể nào thực hiện được. Đó là tính chất không thể hiểu được của bệnh nghiện rượu mà chúng tôi biết – sự hoàn toàn bất lực không thể từ bỏ rượu được, bất kể sự cần thiết và ước muốn có lớn lao đến mức nào!

Làm thế nào để chúng tôi giúp quý vị độc giả xác định rõ một cách thỏa mãn rằng họ có phải là một kẻ nghiện rượu như chúng tôi hay không? Việc thử bỏ rượu một thời gian sẽ giúp ích điều này, nhưng chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể giúp ích nhiều hơn cho những kẻ đang đau khổ vì bệnh nghiện rượu và có lẽ cho các hội bạn y tế. Nên chúng tôi sẽ mô tả vài trạng thái tinh thần đưa đến việc uống rượu trở lại, rõ ràng đây là điểm quan trọng của vấn đề.

Ý nghĩ gì đã khống chế trong đầu người nghiện rượu, vốn lập đi lập lại nhiều lần cái trải nghiệm tuyệt vọng của ly rượu đầu tiên? Nhiều bạn bè vốn đã bày tỏ phải trái sau khi anh ta nhậu nhẹt say sưa, có thể khiến anh ta đến mức ly dị hay phá sản, đã vô cùng ngạc nhiên thấy anh ta ngang nhiên thẳng tiến vào quán rượu. Vì sao anh ta hành động như vậy? Anh ta đang suy nghĩ gì?

Mẫu chuyện đầu tiên của chúng tôi là về một người bạn, chúng tôi gọi là Jim. Người này có một cô vợ xinh đẹp và một gia đình đáng yêu. Anh thừa hưởng một hãng xe hơi nhiều lợi tức. Anh được tưởng thưởng trong Thế chiến. Anh là một người bán hàng giỏi. Mọi người quý mến anh. Anh là người thông minh, nhìn bề ngoài rất bình thường, ngoại trừ một thể tạng căng thẳng. Anh không hề uống rượu cho đến khi ba mươi lăm tuổi. Trong vài năm anh đã trở nên bạo động khi say sưa, phải bị giam giữ. Khi rời khỏi dưỡng trí viện, anh đã tiếp xúc với chúng tôi.

Chúng tôi trình bày với anh những điều mà chúng tôi hiểu biết về bệnh nghiện rượu và những giải pháp chúng tôi đã tìm ra. Anh khởi sự thực hiện. Gia đình lại được đoàn tụ và anh bắt đầu làm việc với tính cách một người môi giới cho cái hãng xe anh đã đánh mất khi nhậu nhẹt. Mọi việc trôi chảy tốt đẹp trong một thời gian, nhưng anh thất bại trong việc mở rộng đời sống tâm linh. Với sự khiếp đảm, anh thấy mình đã say sưa sáu bảy lần liên tiếp. Mỗi lần như vậy, chúng tôi làm việc với anh, duyệt xét lại cặn kẽ cái gì đã xảy ra. Anh đồng ý rằng anh là người nghiện rượu thật sự và trong một tình trạng nghiêm trọng. Anh biết anh đang đối diện với việc phải vào dưỡng trí viện một lần nữa nếu anh tiếp tục uống. Hơn thế nữa, anh sẽ mất gia đình vợ con, những người anh yêu mến sâu xa.

Nhưng rồi anh lại say sưa. Chúng tôi yêu cầu anh kể cho chúng tôi nghe thật chính xác cái gì đã xảy ra. Và đây là câu chuyện của anh: “Tôi đi làm việc vào sáng thứ ba. Tôi nhớ rõ rằng tôi cảm thấy khó chịu rằng tôi phải làm một người môi giới cho cái hãng xe mà tôi từng làm chủ. Tôi có nói đôi lời với người chủ, nhưng không có điều gì nghiêm trọng. Rồi tôi quyết định lái xe ra vùng quê để gặp một khách hàng mua xe. Trên đường đi, tôi cảm thấy hơi đói nên ngừng xe vào lề đường, ở đó có một cái quán rượu. Tôi không có ý định uống rượu. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ mua một cái bánh mì cặp thịt nguội. Tôi cũng có cái ý niệm rằng tôi có thể gặp người khách hàng mua xe ở cái quán này, nơi quen thuộc tôi đã đến đây trong nhiều năm. Tôi đã ăn ở đây nhiều lần trong những tháng tôi từ bỏ rượu. Tôi ngồi xuống bàn, kêu một cái bánh mì cặp thịt và một ly sữa. Vẫn không có ý nhậu nhẹt. Tôi kêu thêm một cái bánh mì nữa và một ly sữa khác.

“Đột nhiên, một ý nghĩ chạy qua óc tôi rằng nếu tôi hòa một chút rượu uýt-ki vào sữa thì nó không có hại gì cho cái bao tử đã đầy của tôi. Tôi kêu một ly uýt-ki và pha vào sữa. Tôi cảm thấy mơ hồ rằng tôi đã không sáng suốt cho lắm, nhưng tự trấn an rằng tôi uống uýt-ki trong khi bao tử no đầy. Cái thử nghiệm tiến triển tốt đến mức tôi lại kêu một ly uýt-ki khác và đổ pha vào một ly sữa nữa. Sự việc đó không làm tôi phiền nhiễu chút nào nên tôi lại kêu một ly nữa.”

Sự việc này đã đưa Jim trở lại dưỡng trí viện một lần nữa. Ở đây đã có nguy cơ bị giam giữ, mất gia đình và địa vị, không nói đến sự đau đớn về thể xác và tinh thần cực độ do nhậu nhẹt luôn luôn gây ra cho anh ta. Anh ta đã có rất nhiều hiểu biết về việc chính anh ta là một kẻ nghiện rượu. Tất cả những lý do để bỏ uống rượu đã bị dễ dàng đẩy qua một bên, vì cái ý tưởng điên rồ rằng anh có thể uống uýt-ki nếu chỉ pha rượu này với sữa!

Dầu định nghĩa chính xác là gì đi nữa, chúng tôi gọi sự kiện này là điên khùng. Sự thiếu vắng của khả năng cân nhắc, của khả năng suy nghĩ đúng đắn phải gọi là gì đây?

Bạn có thể nghĩ đó là một trường hợp cực độ quá đáng. Đối với chúng tôi, nó không khó tin lắm đâu, mỗi một chúng tôi đều từng có loại ý tưởng này. Đôi khi cái hậu quả chúng tôi từng làm còn tai hại hơn cả những sự việc của Jim. Nhưng ở đây luôn luôn có cái hiện tượng tinh thần lạ lùng song hành với cái suy luận đúng đắn của chúng tôi, đã không tránh khỏi đưa đến những lý lẽ điên khùng không đâu để cầm lấy ly rượu đầu tiên. Cái suy luận đúng đắn của chúng tôi không kiểm soát được chúng tôi nữa. Cái ý tưởng điên khùng đã chiến thắng. Ngày hôm sau, chúng tôi tự hỏi với tất cả chân thành và tha thiết, làm thế nào việc đó đã có thể xảy ra.

Trong một vài trường hợp, chúng tôi muốn uống say, cảm thấy có lý do đúng đắn vì căng thẳng thần kinh, vì giận dữ, vì lo lắng, vì xuống tinh thần, vì ganh ghét hoặc vì những lý do giống như thế. Nhưng ngay trong loại ý tưởng khởi sự uống này, chúng tôi buộc phải nhìn nhận rằng lý do đúng đắn để nhậu nhẹt là không đầy đủ một cách điên khùng so với những gì luôn luôn xảy ra. Giờ đây chúng tôi thấy rằng, khi bắt đầu uống một cách cố ý, chúng tôi thiếu nghiêm túc hoặc thiếu hữu hiệu trong khi nghĩ đến những hậu quả kinh khủng có thể xảy ra.

Hành vi của chúng tôi rất là tối tăm và không hiểu được khi cầm ly rượu đầu tiên giống như hành vi của một cá nhân đam mê đi bộ băng ẩu qua đường. Anh thích thú nhảy vọt trước những chiếc xe đang chạy nhanh. Anh thích thú trong một vài năm dù bạn bè đã cảnh cáo. Tới điểm này, bạn có thể gắn cho anh cái nhãn hiệu kẻ điên khùng, có những ý tưởng vui đùa kỳ quái. Rồi may mắn không còn nữa và anh bị thương nhẹ liên tiếp vài lần. Bạn hy vọng anh bỏ trò chơi ấy, nếu anh bình thường. Hiện anh lại bị xe đụng và lần này bị bể sọ. Sau khi rời nhà thương được một tuần, anh lại bị một chiếc xe ngựa chạy nhanh cán gãy tay. Anh bảo bạn rằng anh đã quyết định chấm dứt việc đi bộ băng ẩu qua đường vĩnh viễn, nhưng vài tuần sau nữa, anh lại bị gãy hai chân.

Qua nhiều năm, hành vi này tiếp diễn, đi cùng với những hứa hẹn liên miên nào là anh sẽ cẩn thận, nào là sẽ hoàn toàn không bước xuống đường. Cuối cùng anh không làm việc được nữa, vợ anh ly dị, anh bị chế nhạo. Anh thử mọi cách để dứt bỏ cái ý tưởng đi bộ băng ẩu qua đường khỏi đầu óc. Anh tự nhốt mình trong dưỡng trí viện, hy vọng sẽ chữa lành cố tật. Nhưng ngày anh ra khỏi nhà thương, anh lại băng qua trước xe chữa lửa, nó đã đâm gãy lưng anh. Người như thế thật là điên khùng, có phải không?

Bạn có thể nghĩ cái minh họa của chúng tôi quá kỳ quặc. Nhưng đúng không? Chúng tôi, những người đã từng bị khổ đau, phải công nhận rằng nếu chúng tôi thay thế việc đi bộ băng ẩu qua đường bằng bệnh nghiện rượu, minh họa này phù hợp với chúng tôi một cách chính xác. Dù chúng tôi có sáng suốt đến mấy trên các lãnh vực khác, nhưng đối với rượu, chúng tôi điên khùng một cách lạ lùng. Đó thật là nặng lời, nhưng không đúng sao?

Một vài người trong các bạn nghĩ rằng: “Vâng, điều các anh bảo chúng tôi là đúng, nhưng không hoàn toàn áp dụng được. Chúng tôi công nhận chúng tôi có một vài triệu chứng trong số đó, nhưng chúng tôi không đi đến điểm cùng cực như những bạn bè bạn đã làm, hoặc chúng tôi không như vậy, vì chúng tôi tự hiểu rất rõ ràng, sau khi được nghe anh kể, những việc đó không thể xảy ra trở lại. Chúng tôi đã không đánh mất mọi thứ trong cuộc đời do nhậu nhẹt và chúng tôi chắc chắn không có ý định làm như vậy. Cảm ơn đã cho biết thông tin.”

Điều đó thật đúng với một số người không nghiện rượu, dầu ngay bây giờ họ uống nhiều và uống một cách điên khùng, nhưng họ có khả năng chấm dứt hẳn hoặc uống chừng mực, vì trí não và thể xác họ không bị hư hại do rượu như trường hợp chúng tôi. Nhưng đối với những người đang nghiện rượu hoặc có triển vọng trở thành người nghiện rượu, sẽ chắc chắn không thể nào dừng uống rượu trên cơ sở tự hiểu biết, hiếm có ngoại lệ. Đây là điểm chúng tôi muốn nhấn mạnh và tái nhấn mạnh để nhồi vào óc những độc giả nghiện rượu, như nó đã lộ rõ cho chúng tôi thông qua những trải nghiệm chua cay. Hãy để chúng tôi lấy một minh họa khác.

Fred là người cộng sự trong một công ty kế toán danh tiếng. Lợi tức của anh rất cao, có nhà đẹp, hôn nhân hạnh phúc và là cha của những đứa con đầy tương lai đang theo học đại học. Con người anh rất hấp dẫn, anh kết bạn với mọi người. Nếu có một người kinh doanh thành công, đó chính là Fred. Tất cả hình dáng bên ngoài, anh là một cá nhân quân bình và ổn định. Nhưng anh lại là một kẻ nghiện rượu. Tôi gặp Fred lần đầu tiên cách đây một năm tại bệnh viện, ở đó anh ta đã bình phục từ một trạng thái run rẩy tồi tệ. Đây là trải nghiệm đầu tiên loại này và anh vô cùng xấu hổ. Không chịu thừa nhận mình là kẻ nghiện rượu, anh tự nhủ rằng anh đến bệnh viện để tĩnh dưỡng bộ máy thần kinh của anh. Bác sĩ cho biết rõ ràng rằng anh có thể tồi tệ hơn là anh tưởng. Trong vài ngày, anh xuống tinh thần về tình trạng của mình. Anh quyết định từ bỏ rượu hoàn toàn. Anh không bao giờ nghĩ rằng anh ta không làm được điều đó, bất kể tính cách và lập trường của anh. Fred không tin rằng mình là một kẻ nghiện rượu, càng không chấp nhận một liệu pháp tâm linh cho căn bệnh của anh. Chúng tôi kể cho anh nghe những điều chúng tôi biết về bệnh nghiện rượu. Anh rất chú ý và nhìn nhận anh có vài triệu chứng trong số này, nhưng còn quá xa để anh nhìn nhận rằng anh không còn có thể làm được gì cho mình. Anh khẳng định rằng với cái trải nghiệm nhục nhã này, cộng với cái kiến thức đã thu thập được, sẽ giữ anh tỉnh rượu suốt quảng đời còn lại. Sự tự hiểu biết sẽ chữa khỏi bệnh này.

Chúng tôi không nghe tin Fred một thời gian. Một ngày nọ, chúng tôi được kể lại rằng anh trở lại bệnh viện. Lần này anh hoàn toàn run rẩy. Anh rất lo lắng và muốn gặp chúng tôi. Câu chuyện mà anh kể là một chuyện đầy tính cách giáo dục, vì đây là một người được thuyết phục tuyệt đối rằng anh phải ngưng uống rượu, anh không còn lý lẽ gì để uống rượu, anh đã cho thấy sự phán đoán minh mẫn và cương quyết trong tất cả mọi quan ngại khác, thế mà nay đã đầu hàng.

Hãy để anh kể với bạn câu chuyện này: “Tôi rất ấn tượng với tất cả những điều các anh trình bày về bệnh nghiện rượu và tôi thành thật không tin rằng tôi sẽ uống rượu trở lại. Tôi cám ơn các ý tưởng của các anh về cái điên khùng quỷ quyệt đến trước khi uống ly rượu đầu tiên, nhưng tôi quả quyết rằng nó sẽ không xảy đến cho tôi sau những gì tôi đã học hỏi được. Tôi suy luận rằng tôi chưa tiến quá xa vào bệnh nghiện rượu như hầu hết các anh, rằng tôi luôn thành công khi đương đầu với những khó khăn cá nhân khác của tôi, và rằng do đó tôi sẽ thành công khi mà các anh thất bại. Tôi cảm thấy tôi có mọi quyền để tự tin, đó chỉ là vấn đề rèn luyện sức mạnh ý chí và luôn cảnh giác.

“Trong khuôn khổ suy nghĩ này, tôi đi lo việc làm ăn và trong một thời gian mọi việc đều tốt. Tôi không gặp rắc rối khi từ chối uống rượu và bắt đầu ngạc nhiên rằng tôi không gặp phải khó khăn để đối phó với vấn đề đơn giản này. Một ngày nọ tôi đi Hoa Thịnh Đốn để trình bày một vài chứng từ kế toán với văn phòng chánh phủ. Tôi đã từng đi xa trước đây, trong thời gian bỏ rượu, vì vậy không có gì mới lạ trong chuyến đi này. Về phương diện thể chất, tôi cảm thấy khỏe mạnh. Tôi không có lo lắng buồn phiền hay bị áp lực công việc. Việc làm ăn của tôi tiến hành tốt đẹp, tôi rất hài lòng và biết rằng các cộng sự viên của tôi cũng rất sung sướng. Chuyện xảy ra vào cuối một ngày hoàn hảo, không một gợn mây ở chân trời.

“Tôi về khách sạn và thoải mái thay quần áo để đi ăn cơm tối. Khi tôi tiến vào phòng ăn khách sạn, một ý nghĩ chợt thoáng qua đầu tôi, trong bữa cơm tối này thật là tốt đẹp nếu ta uống một vài ly rượu. Tất cả chỉ có thế. Không có gì hơn nữa. Tôi kêu một ly rượu và một phần ăn. Rồi tôi gọi một ly rượu nữa. Sau bữa ăn tối, tôi quyết định đi tản bộ. Khi trở về khách sạn, trong tôi dâng lên niềm hứng khởi rằng thật là tốt đẹp nếu tôi làm một ly trước khi đi ngủ và vì vậy tôi bước vào quầy rượu và uống một ly. Tôi nhớ đã uống một vài ly nữa trong đêm này và nhiều ly vào sáng hôm sau. Tôi nhớ lại mơ hồ rằng tôi lên một chiếc máy bay hướng về New York, và tôi tìm một tài xế taxi thân thiện tại sân bay, thay vì vợ tôi. Người tài xế theo cùng tôi trong vài ngày. Tôi biết mơ hồ về nơi tôi đến ở, những gì tôi nói và những gì tôi làm. Rồi tôi phải đến bệnh viện với sự đau đớn về thể xác và tinh thần không thể nào chịu đựng được.

“Khi đã lấy lại cái khả năng suy nghĩ, tôi rà soát từng chi tiết về buổi tối ở Hoa Thịnh Đốn. Không chỉ tôi đã thiếu cảnh giác đề phòng, tôi đã không làm một điều gì để phản đối ly rượu đầu tiên. Lần này tôi không có một ý tưởng nào về những hậu quả. Tôi đã khởi sự uống rượu một cách lơ đãng như là đang uống nước giải khát. Bây giờ tôi đã nhớ những điều mà các bạn nghiện rượu đã nói, họ đã tiên đoán rằng nếu tôi có một đầu óc nghiện rượu, thời gian và địa điểm sẽ đến – tôi sẽ nhậu nhẹt trở lại. Họ đã nói rằng dầu tôi đã dựng lên hàng rào phòng vệ, cũng sẽ có một ngày tôi lại uống rượu với những lý do rất tầm thường. Những điều đã xảy ra đúng như thế và hơn nữa là những điều tôi biết được về bệnh nghiện rượu đã không hiện ra một chút nào. Từ lúc đó tôi biết rằng tôi có một đầu óc nghiện rượu. Tôi đã thấy rằng cái sức mạnh ý chí và sự tự hiểu biết không giúp ích được gì trong khoảng trống tinh thần lạ lùng này. Tôi đã chưa bao giờ có khả năng hiểu được những người thường nói rằng vấn đề uống rượu này đã làm họ thua cuộc một cách tuyệt vọng. Bây giờ tôi đã hiểu. Nó là một cú đấm nghiền nát.

“Hai hội viên Alcoholics Anonymous đến thăm tôi. Họ cười, cái nụ cười mà tôi không thích cho lắm, đoạn hỏi tôi rằng, tôi có nghĩ chính mình là kẻ nghiện rượu không, tôi có thật sự thua cuộc lần này không. Tôi đã phải chấp nhận cả hai điểm này. Họ đã chất lên tôi một đống chứng cớ rõ ràng về việc tinh thần nghiện rượu là một tình trạng vô vọng, như tôi đã thể hiện ở Hoa Thịnh Đốn. Họ đã kể hàng chục trải nghiệm của chính họ. Cách thức này đã dập tắt hy vọng cuối cùng về việc tôi có thể tự chữa trị mình.

“Đoạn họ trình bày tóm tắt giải đáp tâm linh và chương trình hành động mà hàng trăm người họ đã theo thành công. Dầu tôi đã chỉ là một hội viên nhà thờ ký danh, nhưng những đề nghị của họ hợp lý, không khó nuốt. Nhưng chương trình hành động dầu hoàn toàn hợp lý, lại khá quyết liệt. Nó có nghĩa là tôi phải ném bỏ một số quan niệm lâu đời ra ngoài cửa sổ. Thật không phải là dễ. Nhưng khi tôi quyết định đi theo tiến trình này, tôi có một cảm giác lạ lùng rằng tình trạng nghiện rượu của tôi đã giảm bớt, và thực tế đã chứng minh đúng như vậy.

“Điều cũng quan trọng là sự khám phá những nguyên tắc tâm linh sẽ giải quyết toàn bộ các vấn đề của tôi. Từ đó tôi đã mang vào một cách sống hoàn toàn thỏa mãn và tôi hy vọng nó hữu ích hơn cuộc sống tôi đã sống trước đây. Cái cách sống cũ của tôi không phải là xấu, nhưng tôi sẽ không đổi những giây phút tốt đẹp nhất của cách sống cũ bằng cái tồi tệ nhất tôi đang có bây giờ. Tôi không muốn đi ngược trở lại, thậm chí khi tôi có thể.”

Câu chuyện của Fred tự nó đã nói lên được vấn đề. Chúng tôi hy vọng câu chuyện này sẽ thức tỉnh hàng ngàn người như Fred. Anh ấy chỉ cảm thấy sự cắt xé đau đớn đầu tiên của tình trạng xúc động đau lòng. Hầu hết những người nghiện rượu đã bị tàn phá tệ hại trước khi họ thực sự bắt đầu giải quyết được vấn đề nghiện rượu của họ.

Nhiều bác sĩ y khoa và bác sĩ tâm lý đồng ý với những kết luận của chúng tôi. Một trong những vị này, người của một bệnh viện nổi danh trên thế giới, hiện thời đã tuyên bố với một số hội viên chúng tôi: “Những điều các anh nói về sự tuyệt vọng chung của trường hợp người nghiện rượu thông thường, theo ý kiến của tôi đều đúng. Như hai người của các anh mà tôi đã nghe câu chuyện của họ, trong đầu óc của tôi không còn nghi ngờ gì về việc các anh đã tuyệt vọng 100%, trừ khi có sự giúp đỡ mầu nhiệm. Nếu anh có tự đến bệnh viện này cầu cứu, tôi cũng không muốn nhận các anh làm bệnh nhân nếu tôi có thể tránh né được. Những người như các anh là những trường hợp quá đau lòng. Dầu không phải là người theo đạo, tôi có sự kính trọng sâu xa phương pháp tâm linh để trị bệnh trong những trường hợp như của các anh. Trong hầu hết mọi trường hợp, thực sự không còn một giải pháp nào khác.”

Một lần nữa: Người nghiện rượu, vào những thời điểm nào đó, không có sự chống cự tinh thần hữu hiệu đối với cám dỗ của ly rượu đầu tiên. Ngoại trừ một vài trường hợp hiếm hoi, bản thân anh ấy cũng như bất kỳ một người trần thế nào cũng không thể dựng nên một phòng tuyến chống cự như vậy. Sự chống cự phải đến từ một Sức Mạnh Cao Cả.

Nguồn: Alcoholics Anonymous 4th ed.